"Thu Hát Cho Người" là một sáng tác đặc sắc của nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển, một nhạc phẩm đã ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng công chúng yêu nhạc Việt Nam. Ca khúc này không chỉ là một bản tình ca bất hủ mà còn là một câu chuyện tình buồn, chứa đựng những nỗi niềm, ký ức và cảm xúc chân thật của tác giả về mối tình đầu đầy hoài niệm.
Ca khúc mở đầu bằng những lời ca như một lời tự sự, nhẹ nhàng và thấm đượm nỗi buồn: "Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người. Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi. Mùa vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơi. Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người. Thu, hát cho người. Thu, hát cho người, người yêu... ơi".
Trong một lần trò chuyện khi mới chớm bệnh, tôi hỏi Vũ Đức Sao Biển:
"Thu" là ai, anh kể hết đi?
Anh im lặng, rồi đứng dậy lục tìm trên bàn viết ra một bản giấy úa vàng, in một bài báo từ hải ngoại, trong đó có kể lại câu chuyện rằng anh và một thi sĩ - nhạc sĩ đồng hương Quảng Nam xưa cùng yêu một cô gái tên Thu, rồi cả ba đều lỡ làng, Thu "đi biền biệt" còn Vũ Đức Sao Biển về quê nhà, ngày ngày dạo lên miền trung du làm kẻ si tình: "Ta vẫn chờ em, dưới gốc sim già đó, để hái dâng người một đóa đẫm tương tư...".
Tụi nó viết trật lất, mặc kệ, qua chẳng cần cải chính. Để đó qua kể cho nghe sau.
Sau khi tôi rời nhà anh về tới cơ quan, mở máy thì đã có sẵn email của Vũ Đức Sao Biển. Anh kể miên man... Xin chép lại một đoạn dưới đây (tôi cũng từng kể trên giai phẩm Xuân Quảng Nam 2018):
"Thu" trong ca khúc nói trên là một nữ sinh xinh đẹp, học Trường Trần Quý Cáp (Hội An, Quảng Nam) từ năm 1961-1968. Người ấy học dưới ông hai lớp, ở cùng làng, thường đi học chung trên con đường từ quê Duy Vinh (vùng đông Duy Xuyên) qua Cẩm Kim (Hội An). Cứ chiều thứ Bảy, họ từ Hội An về lại làng, chiều Chủ nhật lại từ làng qua Hội An. Đường xa 5 cây số, qua hai lần đò, họ cùng đi bộ với nhau 4 năm.
Cô gái này luôn luôn giành đi trước nên trong nhạc phẩm "Đôi mắt", Vũ Đức Sao Biển mô tả: "Đường tre xanh mát qua bãi dâu/ Em giành đi trước bỏ tôi lại sau/ Những chiều qua sông không có nhau/ Tôi về bên bãi dâu xanh chờ em, em có biết".
Vũ Đức Sao Biển nhấn mạnh: "Thu" chỉ là tên hai chúng tôi gọi nhau, đó là tên ở nhà. Tên thật đi học của cô gái này là H.
Do vậy, "Thu, hát cho người" là niệm khúc cuối của một mối tình trong sáng, hồn nhiên, kết thúc không có hậu. Khi từ Sài Gòn trở về cố hương vào năm 1968, Vũ Đức Sao Biển không tìm ra người bạn gái cũ được nữa. Danh tác "Thu, hát cho người" đã ra đời ngay sau đó, vào năm 1968, trong nỗi nhớ khôn nguôi ấy.
Không vơi tình xưa, tác giả còn sáng tác tiếp bài "Phố giáng hương" với những câu êm đềm, da diết: "Phố giáng hương tôi về/ Ngàn thu mắt biếc em đang ở đâu?/ Lá vẫn xanh bên đời/Mùa xuân vẫn hát vang bên ngàn dâu".
Thật sự thì hai người đã chia tay 55 năm nay, chưa một lần gặp lại. Anh vẫn nhớ rõ bóng hình ấy, mỗi khi ai nhắc lại, mắt vẫn đượm chút buồn sâu kín, bởi "biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi".
"Thu Hát Cho Người" là một bài ca đầy cảm xúc và hoài niệm, là tiếng lòng của một người nhạc sĩ tài hoa dành cho người con gái năm xưa. Những giai điệu, ca từ trong bài hát không chỉ là những lời tự sự về một mối tình đầu không trọn vẹn mà còn là bức tranh thơ mộng, gợi nhắc về một thời thanh xuân đã qua, về những kỷ niệm đẹp đẽ và không thể nào quên. Qua bài hát, Vũ Đức Sao Biển đã gửi gắm nỗi nhớ, niềm thương và cả những tiếc nuối về một mối tình đã xa vào từng câu hát, từng nốt nhạc, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người nghe.
Theo báo NLD- Thegioitinhca.com biên tập lại