Tôi còn nhớ, chiều ngày 07/03/2016, tôi rời Hà Nội vào Sài Gòn, bắt đầu một chương sách mới đầy mạo hiểm của đời mình. Hành trang mang theo gồm cây đàn Violin - kỷ vật của bố, dăm ba bộ quần áo, một balo nặng trĩu nỗi buồn, một vali chất đầy sự chông chênh vô định và một chiếc hộp nhỏ đựng chút hy vọng mong manh...
Cho tới tận bây giờ, thấm thoắt nhiều năm trôi qua, tôi đã quen với hương vị hai mùa mưa nắng, quen với sự chân chất vô tư của người dân nơi đây. "Tình ca phố" của nhạc sĩ Quốc Bảo là bài hát tôi chọn để thể hiện, như một lời tri ân chân thành vì sự mở lòng bao dung mà mảnh đất này đã dành cho tôi.
Khi những giai điệu đầu tiên của bài hát vang lên, lòng tôi như dịu lại, hòa quyện vào từng nốt nhạc.
"Sài Gòn chưa xa đã nhớ,
đường vui đôi chân sớm trưa,"
lời ca nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến những kỷ niệm đầu tiên về Sài Gòn ùa về, những buổi sáng ngập nắng, những chiều mưa ướt át, và những con đường lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói.
"Tình yêu chưa xa đã nhớ,
lời yêu tan trong tiếng mưa,"
câu hát ấy gợi nhớ những cảm xúc yêu thương đầy mơ hồ và ngọt ngào. Sài Gòn dạy tôi biết yêu thương và đón nhận, dẫu có những lần vội vã nhưng tình yêu nơi đây luôn nồng ấm và trọn vẹn.
"Đường êm quên tên vẫn nhớ,
hẹn mãi như chưa bao giờ,"
có những con đường dù không nhớ tên, nhưng mỗi lần đi qua đều gợi lại những kỷ niệm quen thuộc. Mỗi góc phố, mỗi quán xá đều mang trong mình một câu chuyện riêng, nơi tôi đã gặp gỡ, yêu thương và lớn lên cùng thành phố này.
"Hẹn nhau thêm nơi phố lớn,
để nghe con tim náo động,"
Sài Gòn là nơi hội tụ, là nơi mỗi người đều có thể tìm thấy một phần của mình trong nhịp sống sôi động. Những buổi hẹn hò, những cuộc gặp gỡ tình cờ, tất cả tạo nên một bản hòa ca của tình yêu và sự gắn kết.
"Sài Gòn mưa trưa, nắng sớm,
tìm cho ra ngôi quán êm,"
mỗi buổi trưa mưa hay mỗi sáng nắng đều mang đến những cảm xúc khác biệt. Sài Gòn, với những quán xá nhỏ nhắn và ấm cúng, luôn là nơi tôi tìm đến để tìm lại sự bình yên giữa nhịp sống hối hả.
"Hẹn nhau ngôi xanh như lá,
hẹn nhau trong nắng mượt mà,"
Sài Gòn là nơi của những hẹn hò, nơi của những mối tình xanh mướt như lá cây, nơi những tia nắng sớm luôn ấm áp và dịu dàng.
"Phố của anh, của em,
những bàn tay còn xanh,
ấp vào nhau tìm thêm
phút nồng ấm thân quen,"
phố phường nơi đây là của chúng ta, nơi những bàn tay vẫn còn xanh non, nắm chặt lấy nhau để tìm kiếm những khoảnh khắc nồng ấm và thân quen.
"Phố của nhau và em,
giữ tình yêu thật xanh,
giữ tình em thật hiền,
tháng ngày vẫn trôi yên,"
Sài Gòn, nơi chúng ta giữ cho nhau những tình yêu thật xanh tươi, những tình cảm thật dịu dàng và hiền hòa, để rồi tháng ngày vẫn trôi qua yên bình.
Khi tôi hát "Tình ca phố," không chỉ là tôi đang truyền tải những giai điệu và ca từ, mà còn là tôi đang sống lại những ký ức và cảm xúc về một thời đã qua. Bài hát không chỉ là một tác phẩm âm nhạc, mà còn là một bản tình ca dành riêng cho Sài Gòn, cho những ai đã, đang và sẽ yêu thành phố này. Những giai điệu và ca từ của bài hát đã giúp tôi cảm nhận rõ hơn về tình yêu và lòng biết ơn đối với mảnh đất đã mở lòng bao dung và chở che tôi suốt những năm tháng qua.
Bài chia sẻ của Vĩ Cầm Ca Hiền Lê