Cho Vừa Lòng Nhau

Cho Vừa Lòng Nhau

1. Hoàn cảnh sáng tác
Bài hát "Cho vừa lòng em" được nhạc sĩ Mặc Thế Nhân sáng tác vào đầu thập niên 1970. Trong một lần ra Nha Trang có việc, Mặc Thế Nhân tình cờ quen biết một cô gái người Huế, rất đẹp và có cảm tình với nhau. Sau khi về lại Sài Gòn, họ thường xuyên trao đổi thư từ. Tuy nhiên, một thời gian sau, cô gái ngừng gửi thư và gửi cho ông một thiệp cưới với tên của cô và một sĩ quan ngoài Huế. Trong nỗi buồn rầu, nhạc sĩ đã sáng tác nên bài hát này.

2. Nội dung ca khúc
Ca khúc "Cho vừa lòng em" thể hiện nỗi buồn và sự chấp nhận của người nhạc sĩ khi người con gái ông có tình cảm đã quyết định kết hôn với người khác. Bài hát mang những cảm xúc chân thật về sự chấp nhận và buông bỏ, thể hiện qua những lời ca sâu lắng và đầy cảm xúc.

3. Giai điệu và ca từ
Giai điệu của "Cho vừa lòng em" mang âm hưởng nhẹ nhàng, sâu lắng và ngọt ngào. Nhạc sĩ Mặc Thế Nhân đã viết lời ca đầy cảm xúc, phản ánh sự hờn trách nhẹ nhàng, chấp nhận và cam chịu. Ca từ của bài hát không có sự gào thét hay lụy oán hờn, mà chỉ là sự thất vọng nhẹ nhàng, chán chường và hờn giận, với mục đích để người con gái không phải phân vân về tình cũ và toàn tâm toàn ý với duyên mới.

4. Ca sĩ thể hiện thành công và tầm ảnh hưởng
Từ khi ra đời cho đến nay, ca khúc "Cho vừa lòng em" đã được rất nhiều ca sĩ thể hiện thành công. Tuy nhiên, nhạc sĩ Mặc Thế Nhân cho biết ông vẫn thích nghe Hương Lan hát nhất, bởi nữ ca sĩ diễn tả đúng nội tâm và những gì ông gửi gắm trong ca khúc. Hương Lan hát "Cho vừa lòng em" rất nhẹ nhàng, ngọt ngào, không có gào thét và không lụy oán hờn, chỉ là sự hờn trách nhẹ nhàng và chấp nhận.

Mặc Thế Nhân thú nhận rằng nếu người con gái đó không đi lấy chồng, hai người có thể sẽ dây dưa mãi mãi, gây đau khổ cho cả hai và gia đình ông. Ông cảm ơn người con gái ấy vì đã mang đến cho ông những cảm xúc quý giá và nhạc phẩm được nhiều người yêu thích.

Mỗi lần gặp lại người viết, nhạc sĩ Mặc Thế Nhân lại hát vui đoạn đầu ca khúc "Cho vừa lòng em": "Tôi thề, tôi chẳng yêu ai. Vì người ta cứ 'dụ' tui hoài..." và cả hai cùng cười vui vẻ.

1. Thôi [Dm] rồi ta đã xa nhau kể từ [Gm] đêm pháo đỏ rượu [Dm] hồng
Anh [Dm] đường anh em đường [Bb] em yêu thương [C] xưa chỉ còn âm [F] thừa
Anh [Dm] đành quên cả sao [Gm] anh kỷ niệm [C] xưa sánh như biển [F] lớn
Ân [Dm] tình cao tựa bằng [Bb] non chỉ đổi [C] bằng gấm lụa sao [F] người

2. Em [Dm] về gom lại thư anh cả ngàn [Gm] trang giấy mỏng xanh [Dm] màu
Gom [Dm] cả áo lạnh ngày [Bb] xưa anh đem [C] ra đốt thành tro [F] tàn
Cho [Dm] người xưa khỏi phân [Gm] vân khi ngồi [C] đan áo cho người [F] mới
Khi [Dm] mùa đông lạnh lùng [Bb] sang, em [Am] khỏi nhớ chuyện ngày [Dm] xưa

ĐK: Anh [C] ơi hết [F] rồi hết [Dm] rồi, chẳng còn chi nữa đâu [Gm] anh
Yêu [C] thương như [Gm] nước trôi qua [F] cầu
Như [Dm] đàn trỗi cung [Gm] sầu, còn [Am] gì nữa [Dm] đâu?

3. Tôi [Dm] thề tôi chẳng yêu ai vì người [Gm] ta cứ phụ tôi [Dm] hoài
Bây [Dm] giờ tôi chẳng còn [Bb] tin trong nhân [C] gian có kẻ chung [F] tình
Tôi [Dm] giận tôi đã ngây [Gm] thơ đem tình [C] yêu hiến dâng cho người [F] hết
Nên [Dm] giờ tôi chẳng còn [Bb] chi khi [Am] người ngoảnh mặt mà [Dm] đi.

Ý kiến (0)

Vui lòng đăng nhập để chia sẻ ý kiến

Cùng ca sĩ